Au jour fixé, l'appartement du comte Ulric de Rouvres était préparé. Ulric y donna rendez-vous pour le soir même à trois des plus célèbres médecins de Paris. Puis il courut chercher Rosette.
Elle venait de mourir depuis une heure. Ulric revint à son nouveau logement, où il trouva son ancien ami Tristan, qu'il avait fait appeler, et qui l'attendait avec les trois médecins.
—Vous pouvez vous retirer, messieurs, dit Ulric à ceux-ci. La personne pour laquelle je désirais vous consulter n'existe plus.
Tristan, resté seul avec le comte Ulric, n'essaya pas de calmer sa douleur, mais il s'y associa fraternellement. Ce fut lui qui dirigea les splendides obsèques qu'on fit à Rosette, au grand étonnement de tout l'hôpital. Il racheta les objets que la jeune fille avait emportés avec elle, et qui, après sa mort, étaient devenus la propriété de l'administration. Parmi ces objets se trouvait la petite robe bleue, la seule qui restât à la pauvre défunte. Par ses soins aussi, l'ancien mobilier d'Ulric, quand il demeurait avec Rosette, fut transporté dans une pièce de son nouvel appartement.
Ce fut peu de jours après qu'Ulric, décidé à mourir, partait pour l'Angleterre.
Tels étaient les antécédents de ce personnage au moment où il entrait dans les salons du café de Foy.
L'arrivée d'Ulric causa un grand mouvement dans l'assemblée. Les hommes se levèrent et lui adressèrent le salut courtois des gens du monde. Quant aux femmes, elles tinrent effrontément pendant cinq minutes le comte de Rouvres presque embarrassé sous la batterie de leurs regards, curieux jusqu'à l'indiscrétion.
—Allons, mon cher trépassé, dit Tristan en faisant asseoir Ulric à la place qui lui avait été réservée auprès de Fanny, signalez par un toast votre rentrée dans le monde des vivants. Madame, ajouta Tristan en désignant Fanny, immobile sous son masque, madame vous fera raison. Et vous, dit-il tout bas à l'oreille de la jeune femme, n'oubliez pas ce que je vous ai recommandé.
Ulric prit un grand verre rempli jusqu'au bord et s'écria:
—Je bois....
—N'oubliez pas que les toasts politiques sont interdits, lui cria Tristan.
—Je bois à la Mort, dit Ulric en portant le verre à ses lèvres, après avoir salué sa voisine masquée.
—Et moi, répondit Fanny en buvant à son tour... je bois à la jeunesse, à l'amour. Et comme un éclair qui déchire un nuage, un sourire de flamme s'alluma sous son masque de velours. | Vào ngày ấn định, căn hộ của bà tước Ulric thành Rouvres được chuẩn bị sẵn. Ulric đã có hẹn cùng một buổi chiều với ba người bác sĩ nổi tiếng nhất của Paris. Sau đó, ông chạy đi kiếm Rosette. Cô ta vừa mới qua đời cách đó một tiếng. Ulric trở về căn nhà mới của mình, nơi ông tìm thấy người bạn cũ Tristan, người mà ông đã cho gọi đến và cũng là người đi kèm ông với ba người bác sĩ. Ulric nói với những người này. —Các ông có thể lui về. Người mà tôi mong muốn tham khảo ý kiến với các ông không còn sống nữa. Tristan ở lại một mình với bá tước Ulric, và không cố nén vẻ đau lòng, nhưng ông chia sẻ nỗi buồn của một người anh em. Chính ông ta đã điều hành đám tang linh đình dành cho Rosette trong sự ngạc nhiên lớn lao của toàn bệnh viện. Ông ta mua lại những vật mà cô thiếu nữ trẻ đã đem theo và sau khi cô qua đời, những sản phẩm này đã trở thành tài sản của ban quản lý. Trong số những sản phẩm này là chiếc váy màu xanh da tròi, vật duy nhất còn sót lại của kẻ quá cố đáng thương. Cũng qua cách chăm sóc, khi ông ta còn lưu lại với Rosette, những đồ đạc cũ của Ulric đã được chuyên chở vào một căn phòng trong căn hộ mới của ông ta. Đó là một ít vài ngày sau khi Ulric quyết định giã từ cõi trần và ra đi để đến nước Anh. Đây là những mẩu chuyện về nhân vật này khi ông ta bước vào những phòng trà trong quán cà phê Foy. Sự xuất hiện của Ulric dấy lên sự xôn xao lớn lao trong đám đông. Những người đàn ông đứng dậy và chào ông theo nghi thức lịch sự của những người trong xã hội. Đối với giới phụ nữ, các cô các bà trông nhìn bá tước Rouvres trong suốt năm phut, khiến ông hầu như ngượng ngùng dưới cặp măt tò mò đến mức bất cẩn của họ. Tristan vừa nói vừa mời Ulric ngồi ở một nơi đã được dành cho ông ta ở cạnh Fanny. -Nào, người bạn quá cố thân mến của tôi, chúng ta hãy đi đi và ông hãy đánh dấu sự trở về cõi dương của mình bằng ly rượu mừng. Tristan nói thêm để chỉ định Fanny đang ngồi bất động trong khi cô còn đeo mặt nạ của mình. -Thưa bà, bà sẽ quen dần với việc này. Rồi ông nói thầm vào tai người thiếu phụ trẻ. -Và bà đừng quên những gì tôi đã đề nghị với bà. Ulric nốc một ly đầy đến mép và kêu lên. —Tôi uống.... Tristan kêu to lên với ông ta. —Đừng quên rằng người ta cấm những ly rượu mừng mang tính cách chính trị. Ulric vừa nói vừa nâng ly lên môi sau khi khi ông đã chào cô gái đeo mặt nạ đang ngồi kế bên. —Tôi uống để chào mừng Tử Thần. Fanny vừa đáp lại vừa uống rượu. —Và tôi… tôi uống để chào mừng tuổi thanh xuân, cho tình yêu. Và như một tia chớp xé tan khóm mây, một nụ cười nẩy lửa nở rộ dưới mặt nạ nhung của cô. |